Thơ Phan Nam, hứa hẹn vườn cây, trái siêu thực.
-"Mái nhà cháy
cột kèo chảy
viên ngói vỡ niềm tin”
-“người đưa tay vuốt cơn gió trở về
hình như ngôi mộ đang xếp hàng
kể về sự sống”
-“tỷ dụ niềm tin phơi góc vườn
nắng sớm cong queo
người đàn bà ngồi hớp nỗi buồn
tháng ba đồng khô lõi cháy”
-“vốc cạn không gian và thời gian”
- ngôi nhà thanh xuân không lối về
vén giấc mơ luồn lách qua vách ngăn luân hồi”
Đó là những câu thơ siêu thực xen kẽ giữa những câu thơ mang tính tượng trưng hay, hiện thực của một người làm thơ trẻ (rất trẻ), mới bước vào tuổi 22, Phan Nam - Hiện đang theo học Ngành báo chí, Khoa ngữ văn, Đại học Đà Nẵng.
Trong ghi nhận riêng, tôi thấy dường như lớp người làm thơ trẻ gần đây, có xu hướng nghiêng về thơ siêu thực, nhiều hơn lớp trước? Trong số đó, có Phan Nam?
Dõi theo lộ trình thi ca của Phan Nam, người chỉ mới bắt đầu làm thơ năm 2013 (18 tuổi), tôi nghĩ, dường Phan Nam, cũng đã sớm cho thấy trong cõi-giới thơ của Phan, nhiều cây, trái siêu thực. Tựa đó là chiếc địa-bàn, định hướng lộ trình thi ca của người trẻ tuổi này?
Điều khiến tôi chú ý hơn nữa, là khả năng vận dụng những động từ cụ thể đi với những game màu siêu thực. Một chủ tâm mà, những người làm thơ non tay, hoặc bị não hóa với quan niệm văn phạm cũ; cho rằng, một động tự cụ thể phải đi trước hay sau một danh từ cụ thể - Hoặc ngược lại… Nhưng, Phan Nam thoát khỏi vòng phấn cổ điển kia, khi viết:“Người đưa tay vuốt con gió trở về; “…Niềm tin phơi góc phố / nắng sớm cong queo”; hay “tôi với lấy linh hồn tôi chìm nghỉm”…
Lại nữa, Phan Nam cũng không thường trực đưa “cái tôi” ra “tiền trường” ngữ cảnh mà, ít thôi. Sự không sử dụng tối đa chủ thể “tôi”(hay “anh”), có cái hay là sự ít xuất hiện đó, có tác dụng thêm tính khách quan cho nội dung bài thơ. Một phần nào, nó cũng “giải phóng” bài thơ khỏi cảm xúc có trước của nhà thơ - - Cho người đọc cảm thấy được tự do bước vào, ở lại, đón nhận hay từ chối bài thơ:
“phẳng lặng những mảng màu
bóng tối vây kín một nửa
cơn gió thất hứa
quẩn quanh trang sách chưa một lần giở
giấc mơ xa
giấc mơ kín
che dấu điệu nhạc câm nín…”
(Trích Phan Nam, “Sến Khúc”)
Hay:
“tiếng gà gáy đánh tan một không khí tĩnh lặng
hoa gạo đỏ lửa nhân gian
rải một niềm tin từ lòng đất
nhấn sâu mạch nguồn khóe mắt…”
(Trích “Tỷ Dụ”)
Tôi cũng rất thích những liên tưởng gián-cách trong thơ Phan Nam.
Thí dụ:
“bức tường tróc mảng cuối cùng
màu rêu góp xanh cho lá”
Thay vì viết “màu rêu xanh như lá”, liên tưởng trực tiếp thì, Phan Nam lại viết “rêu góp xanh cho lá”. Với cách viết này, không những Phan loại bỏ được liên tự “như” mà, động từ “góp” còn cho người đọc cảm tưởng như màu lá xanh hơn, nhờ phần góp thêm của rêu. Và, màu xanh ấy cũng đã:
“nhắn nhủ mùi hương
Lặng lẽ vuốt mái tóc gầy”
Chỉ trong 4 câu thơ, Phan đã 2 lần (tình cờ?) sử dụng kỹ thuật liên tưởng gián cách và, một lần nhân cách hóa vật-thể vô hình, khi dùng động từ “vuốt”.
Lộ trình thơ Phan Nam, trong ghi nhận của tôi, không chỉ ẩn tàng khuynh hướng siêu thực, với những liên tưởng gián cách mà, Phan còn hăm hở bước sâu vào cánh rừng lục bát. Cánh rừng nguyên sinh, nhiều cổ thụ.
Qua ba bài lục bát, tôi có trong tay, hết 2 bài Phan dùng cùng một thi-nhãn “đêm”, xuyên suốt bài thơ:
“Hỏi đêm
Đêm có hay rằng
Vì sao rơi xuống
Cho tàn cuộc chơi
Hỏi đêm
Đêm bận ra khơi
Thuyền không người lái
cũng rồi cơn mê…”
(Trích “Hỏi Đêm”)
Và:
“Xin đêm
một giọt sương khuya
ánh trăng lẻ bạn
chia lìa hoàng hôn
Xin đêm
Rớt một phím đờn
Vần thơ tỏa sáng
Chắp mùa nông sâu…”
(Trích “Xin Đêm”)
Nhịp đi, hơi thở lục bát Phan Nam, vẫn còn trong bóng rợp ca dao. Nhưng với tôi, nỗ lực nhân cách hóa được Phan liên tiếp khai thác,trong hai bài lục bát vừa kể, là một nỗ lực đáng chú ý, để có thể làm mới thể thơ rất khó làm mới này. (Phải chăng vì thế, ít ai muốn ném mình trên đỉnh nhọn cheo leo của thể thơ truyền thống đó?)
.
Qua vài ghi nhận nhỏ, có tính cách cá nhân, tôi tin, tương lai, Phan Nam sẽ còn mang lại cho thi ca, cho người đọc nhiều hơn nữa cây, trái siêu thực từ những con chữ mà, Phan đã sớm làm chủ được chúng - - Như những hòn bi-ve sẵn trong túi áo.
Mong lắm thay.
Nhà Thơ Du Tử Lê - California, Hoa Kỳ
* Phan Nam quê ở thôn Thanh Bôi xã Tiên Châu huyện Tiên Phước tỉnh Quảng Nam
ĐỌC THÊM THƠ PHAN NAM.
GÓC PHỐ TÌNH YÊU
1.
bức tường bong tróc mảng cuối cùng
màu rêu góp xanh cho lá
nhắn nhủ mùi hương
lặng lẽ vuốt mái tóc gầy
nắng bay
mưa bay
những chuyến xe vẫn trôi, một cách bình thường
những đồng tiền lẻ trao tay
không có gì đáng nói
quán bún bốc hơi bên này
quán chè mát đượm bên kia
lặng lẽ dâng hiến đời phố
nỗi buồn tỏa lên trang thơ
chiều nay em về bên lối cũ đường xưa
2.
thương, thương biết mấy cho vừa
nụ cười lấm tấm giọt mồ hôi xa
chuyện tình buôn gánh bán bưng
khoảng cách giữa đời thực và trang giấy
chén chè mát lành ruột gan
tô đậu hủ ngào ngạt đôi môi
lặng lẽ trôi
lặng lẽ
lặng
vào nhịp điệu lặp lại ngày tháng
vào lời nói câu chào bâng quơ
ở đó những phận người
ở đó một góc phố
quán quen
rất quen
đến nỗi dăm bảy ngàn tiền lời không còn quan trọng nữa
khép nép chuyện tình thoáng qua
3.
xin trả lại giấc mơ vỉa hè
ngồi bẹp mặt đất
không một điểm dừng chân
ngơ ngẩn từng khoảng lặng
những bà, những cô, những mẹ, những người chưa từng gặp
áp đặt giao diện nỗi nhớ
phía trên tầng cao tiếp xúc
tôi nhớ mình đã đi qua đây
kiếm tìm bóng dáng hạnh phúc.
NHỮNG NGÔI MỘ XẾP HÀNG
giả sử tôi sẽ tháo dỡ tấm bia
được chạm khắc bởi những người sống
sẽ chẳng biết ai là ai
ngoài lớp mặt nạ bị thời gian chôn vùi
tôi đang mơ về sự đáng thương của loài người sau chiếc hộp sọ hóa thạch
trừng trừng nằm lại
trừng trừng đi lên
bỏ mặc ngọn lửa thiêu đốt đồng tiền
người đưa tay vuốt cơn gi ó trở về
hình như ngôi mộ đang xếp hàng
kể về sự sống
đầy dẫy hỗn loạn
một bài thơ đã hóa tro tàn
một cuốn thơ đã hóa tàn tro
có thể người ta sẽ nhầm lẫn
tội ác có thật sự nằm dưới đám cỏ dại thi nhau mọc lên vô tội vạ
giả sử vô số khúc ca
đánh mất trật tự vốn có
nỗi buồn tâm sự cùng hồn ma
bởi vì mộ không còn là ngôi mộ.
TỶ DỤ
tỷ dụ niềm tin phơi góc vườn
nắng sớm cong queo
người đàn bà ngồi hớp nỗi buồn
tháng ba đồng khô lõi cháy
tiếng gà gáy đánh tan một không khí tĩnh lặng
hoa gạo đỏ lửa nhân gian
rải một niềm tin từ trong lòng đất
nhấn sâu mạch nguồn khóe mắt
trầy trật một góc sân khoảng trời
trầy trật một bình yên diệu vợi
khi đường cày trật khỏi bùn non
đồng quê phơi giọt mồ hôi tích cổ
muôn đời hạt ngọc trời ban
khi con người bất chấp từng miếng cơm manh áo
khi ích lợi ra khỏi mạch ray lợi ích
hà cớ chi không theo tự nhiên thuận nghịch
địa trường khắc nghiệt phủ kham khổ
dõi mắt trông trời, trông nắng, trông mây*
người đàn bà chân đất quay ra quay vô
xin đừng nhấn nút phẫn nộ
bàn phím cam chịu muôn phần
(*) ý ca dao,
NGÔI NHÀ THANH XUÂN
ngày ngày tôi gieo một vài ý tưởng vào cánh đồng ký ức
những ý tưởng chưa hiện hình cứ mặc sức rong chơi
cào bằng suy niệm của chiêm bao cảm xúc
vẫn ngỡ mình lạc giữa cổng trời
tôi vẫn đứng đó mà không dám bước lên
say giấc ngọt ngào của niềm tin vụn vỡ
có những khuôn mặt tôi quen hoặc không quen
vốc cạn không gian và thời gian
tôi đắm chìm giữa bộn bề suy nghĩ
năm giác quan chết lặng mà tôi không hề hay biết
lồng ngực không muốn đập, trái tim chẳng muốn cho đi
giọt mồ hôi cổ tích mà tôi không biết có vị gì
từng dòng cảm tưởng bồi lấp khoảng trống trong tôi
cân/đo/đong/đếm trôi vụt thời trai trẻ
ngôi nhà thanh xuân không lối về
vén giấc mơ luồn lách qua vách ngăn luân hồi…
NẤC THANG
Buổi sáng
Ta đi tìm chính mình
Ly cà phê nhạt nắng
Lặng câm chườm lên sự chuyển động vô hình
Khi mùi phố nguy nan
Con người bóc trần vị đắng
Lại vô định
Cúi xuống đi tìm dấu chân lạc loài
Bốn mùa rơi bốn mùa rơi
Hạ trắng vội vã đón gió mùa Đông Bắc tràn về
Suy xét chủ quan thiển cận
Đòi hỏi khen chê
Ta quyết kiếm tìm những giải pháp
Giải khát bế tắc
Giải khát lòng tham
Những nấc thang tĩnh lặng...
HỎI ĐÊM
Hỏi đêm
Đêm có hay rằng
Vì sao rơi xuống
Cho tàn cuộc chơi
Hỏi đêm
Đêm bận ra khơi
Thuyền không người lái
Cũng rồi cơn mê
Hỏi đêm
Đêm có đi về
Khi tâm lặng lẽ
Bơ vơ kiếp này
Đêm rằng, đêm mãi loay hoay
Chờ bình minh gọi cho ngày nắng lên.
XIN ĐÊM
xin đêm
một giọt sương khuya
ánh trăng lẻ bạn
chia lìa hoàng hôn
xin đêm
rớt một phím đờn
vần thơ sáng tỏ
chắp mùa nông sâu
xin đêm
khúc hát thương sầu
gót chân cuối xóm
ngõ sau uốn mình
xin đêm, khói bụi nguyên trinh
vân tay khẽ nối ân tình hư vô
Phan Nam