www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

"Thư nhà" thơ của Phan Duy Nhân

 Lời BBTPhan Duy Nhân là bút hiệu của một nhà thơ quen biết với bạn đọc trẻ miền Nam trong đấu tranh, trong kháng chiến và trong tù từ đầu những năm 60. Ông trưởng thành trong phong trào yêu nước đấu tranh đô thị của sinh viên lúc đó. "Thư nhà" là một trong những bài thơ tiêu biểu trong dòng thơ ca tranh đấu của ông trong đó Tiên Phước cũng là địa danh và nguồn cảm hứng cho ông khi viết bài thơ này.

  
Thư nhà

                              Phan Duy Nhân


Hồi anh vượt núi về Tiên Phước 
Có nhận thư em ở dọc đường 
Giấy đã nhàu hoen nhiều nước mắt 
Anh nhìn nhòe nét chữ em run…

Em kể: 
“Anh đi, nhà bị đuổi 
Ngày sinh em nhớ thấy chiêm bao 
Ôm con em cũng theo lên núi 
Đi kiếm anh hoài mới gặp nhau 
Có khổ nghèo chi em chẳng sợ 
Cái chi anh dặn cũng vâng lời 
Nhưng còn anh bảo đừng thương nhớ 
Đừng khóc vì anh em chịu thôi 
Đôi lần em cũng nguôi đi được 
Nhưng mỗi lần nguôi lại giận mình:
Anh của em nằm trên mặt trận 
Ở nhà yên ấm hóa em quên…” 
Rừng cũng rưng rưng màu nắng nhạt 
Người thương theo mỗi chữ thư em: 
“Mơ màng nhớ tiếng tim anh đập 
Có bữa bồng con thức suốt đêm
Anh ở xa hoài đâu biết được 
Bữa nay em cũng khá hơn rồi 
Nghe tin mỗi trận bên mình thắng 
Em thấy gần thêm những nỗi vui 
Anh đi đường sẽ bao nhiêu dặm 
Em quyết dài theo một tấm lòng 
Con biết bò rồi, gần đứng được 
Mỗi ngày trông mỗi giống cha hơn”.
Lòng bay bay bổng theo em kể 
Lấp lánh trong thư những tự hào:
“Anh ạ con cười theo tiếng hát 
Biết vờn tay đón lá lao xao…
Cô chú vẫn thường hay ghé lại 
Quà mua cho cháu, nhắc tin anh 
Mấy bác trong tù còn nhắn dặn: 
Có chồng kháng chiến, nhớ vui lên” 
Em ơi, chiều đó dầm chân xuống 
Dòng nước sông Tranh mát rợi người 
Những nụ hôn thầm trong gió núi 
Gửi về có tới được xa xôi...? 
Trong anh một bóng cờ bay đỏ 
Một biển yêu thương sóng dạt dào 
Vẫn ngọt câu Kiều trong lửa đạn 
Nằm hầm bí mật nhớ thương nhau 
Anh qua nhiều lắm làng thiêu rụi 
Khét khói bom trên xác mẹ già 
Đất uất căm hờn người nổi giận 
Lửa bừng trong mắt kẻ không cha! 
Lũ giặc càng thua càng bạo ngược 
Máu còn hừng hục núi sông ta 
Chúng mình trước mắt còn gian khổ 
Còn nén trong mơ một mái nhà…
Em hiểu nhiều rồi anh chỉ dặn: 
Khổ buồn càng thấm nỗi đau chung 
Anh tin con gái càng khôn lớn 
Càng cháy trong tim ngọn lửa hồng 
Anh ở ngoài này trong đội ngũ 
Triệu người vươn tới sức đang tươi 
Quyết làm cả nước thơm hoa đỏ 
Cho những nơi con vẹn tiếng cười! 
 
Trưa này trong khám nằm nghe biển 
Ngoài gió mênh mông gợi nhớ nhà 
Em chắc đang cùng con tập nói 
Mỗi chiều thắc thỏm nhắc tên cha 
Con ạ, chưa làm tròn nhiệm vụ 
Ở tù ba cứ thấy băn khoăn 
Bên ngoài các bác cùng cô chú 
Chắc phải bù thêm những máu xương... 
Nhớ bữa về thành nằm bí mật 
Gan bào ruột xót nhớ thương con 
Mấy lần ba nóng ran trong ngực 
Đêm lạnh ngang nhà lặng bước luôn 
Thôi thế phải còn mươi trận nữa 
Sẽ về để nắm chặt tay nhau 
Để nhìn đăm đắm vào trong mắt 
Xem có ngời vui những ánh sao… 
Anh nhớ điên cuồng yêu dữ dội 
Xóm làng giữa ngực núi trong tim 
Sáng hoài giữa cõi thiêng liêng ấy 
Có bóng con cười cạnh dáng em.
           
Xà lim 20, trại giam T.B. Đà Nẵng
                Xuân 1968

                                                                     Theo Tạp Chí Sông Hương