www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Má tôi

 Tôi sinh ra và lớn lên trong cái nắng oi nồng của mùa hạ, trong cái rét căm người của những mùa đông lạnh giá và trong tiếng ầu ơ nghẹn ngào nhưng ấm áp bởi vòng tay của má tôi. Quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sống mãi theo năm tháng. Và hình ảnh má tôi vẫn không phai mờ trong hoài niệm.

 Má tôi tuy không già về tuổi tác nhưng có thể nói già về nếp nhăn tinh thần. Khi chào đời cho đến bây giờ, hình ảnh má tôi lầm lũi trên những cánh đồng, lam lũ trên từng nương rẫy để nuôi sáu đứa con ăn học và mong cho con mình có một tương lai tươi sáng vẫn khắc đậm trong trái tim tôi. Đêm nay khi xem lại album gia đình tôi muốn ghi vài dòng này cho má tôi người mà tôi mong một ngày nào đó tôi sẽ đem lại nụ cười trong quảng đời còn lại của mình.

Có thể nói rằng tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc và tận hôm nay tôi vẫn chưa hiểu tại sao một đứa trẻ như tôi lại có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Cho dẫu ba má tôi có những bất đồng về cuộc sống nhưng tôi vẫn không oán trách ai cả bởi tôi hiểu rằng tất cả chỉ bởi tại đói nghèo mà ra thôi. Cuộc sống luôn luôn có những vấn đề khó hiểu mà ta không thể suy ra bằng logic cuộc sống được. Không sao quên được những năm tháng khi sáu chị em chúng tôi cùng đến trường ở quê, má tôi chạy đôn chạy đáo để lo chạy từng miếng ăn cho đàn con. Hình ảnh người mẹ đội nón rách, xoắn quần lăn xả trên nương rẫy, trên ruộng đồng kiếm từng hạt gạo về chống đói cho con mình vẫn ám ảnh tôi mãi. 

  

                               Ngôi nhà nơi tôi sinh ra và lớn lên

 

Học hết cấp 1, tôi đã hiểu được bao nỗi gian truân vất vả của má tôi khi đối chọi với dòng đời. Tôi đã từng đi vào núi làm rẫy với má tôi, chiều vác củi về và chia nhau củ sắn lùn mỗi tối bên bếp lửa bập bùng. Ước mơ lúc đó ư...một chén cơm ngon và một bữa ăn không trộn khoai sắn và mong cho ông trời hãy thương cho má tôi bớt khổ. Không biết phép thần nào đã tạo nên cho má tôi một sức mạnh phi thường như vậy.

 

Tôi nhớ không quên, những đêm trời mưa , gió mạnh nhà giột ướt tơi tả, má con tôi ôm và sưởi ấm nhau bằng chính bàn tay và những chiếc áo rách của mình. Má tôi vẫn là người đầu tiên nhóm than lửa sưởi ấm cho đàn con của mình và là người nấu hột mít thay cơm cho chúng tôi ăn khi trời đã sáng. Những đêm trời còn mờ sáng và mưa vẫn rất nặng hạt, má tôi vẫn dậy thật sớm quảy gánh rau lang lên chợ huyện bán để mua một ít rau và gạo về nuôi chúng tôi. Món ăn mà chị em tôi chờ đợi nhất mỗi khi má tôi đi bán rau lang về là món canh lòng bò. Khi nào bán xong một gánh rau lang má tôi cũng chắt chiu mua hai nghìn đồng lòng bò về nấu canh cho chúng tôi ăn, đó chính là một bữa tiệc thịnh soạn của gia đình tôi và cũng chính vì vậy cho đến ngày hôm nay tôi là người rất thèm ăn lòng bò và cháo lòng. Cuộc sống vất vả quá, chị tôi phải nghỉ học sớm để đi ra phố tìm việc làm nuôi chúng tôi cùng với má tôi. Năm tôi lên lớp 9 vì thấy má tôi quá vất vả , tôi có làm một bài thơ tặng má tôi như sau:

 

Má ơi xin hãy tha lỗi cho con

Bởi vì con còn quá còn nhỏ dại

Đời má khổ mà vẫn còn chịu đựng

Nhường cơm con để ấm bụng đến trường

               ***

Bàn tay này đã từng dìu dắt con

Sao gầy gầy và xương xẩu thế

Chắc bào mòn bởi dấu ấn thời gian

Vì tần tảo sớm hôm khuya vất vả

             ***

Nhớ lại mùa mưa năm nào ấy

Cơm độn khoai và vài lát sắn tươi

Cả nhà nhà đói nhưng má cười vui vẻ

Cho đàn con được tất cả đến trường

               ***

Mái nhà giột giường nằm ướt tơi tả

Má nhường chăn đắm ấm cho con

Giường không mùng giặc muỗi vo ve đốt

Trắng một đêm má xua đuổi lũ cùn

               ***

Thời gian đến chắc tóc má điểm bạc

Nhưng với con má vẫn là màu xanh

Là ngọn lửa hồng thắp trên ngọn nến

Soi con đi điểm tựa chói sáng ngời

(Tiên Phước, 1994)

 

Rồi thời gian cũng trôi qua, chúng tôi cũng lớn lên cùng năm tháng theo quy luật tự nhiên trong vòng tay yêu thương của má tôi, trong sự thị phi của người đời. Tôi cũng cố gắng học hết cấp 3 và đi thi đại học. Không sao quên được ngày tôi nhận giấy báo đậu đại học là ngày má tôi khóc nhiều nhất. Má tôi khóc tức tưởi khi lo và tủi thân không biết lấy gì cho con đi học đây. Và rồi tôi cũng được bước chân vào giảng đường đại học. Ngày tôi mang ba lô đi học, má tôi bán con heo đang nuôi trong chuồng tài sản quý giá nhất của má được 377.000 đồng và cho tôi để lo cho cuộc đời mình. Con heo và 377.000 đồng chính là món tiền duy nhất tôi được nhận trong suốt cuộc đời sinh viên của mình và còn tồn tại cho đến ngày hôm nay.

 

Năm một đại học tôi đi bán cà phê và dạy kèm kiếm sống qua ngày và phụ giúp má tôi nuôi 4 đứa em còn lại ở quê. Năm 1999, khi tôi năm hai đại học ba tôi qua đời vì nước lũ khi đi làm trong núi về. Thật sự mà nói ba tôi và má tôi không sống chung với nhau, mình má tôi nuôi 6 chị em tôi và ba tôi sống với nội. Ba tôi cũng rất thương tôi và chị em tôi nhưng vì cuộc sống trong quê quá đói nghèo mà chưa lo được cho chị em tôi mà thôi chứ không phải vô trách nhiệm. Tất cả đều bởi vì đói nghèo mà. Tôi về quê đưa xác ba về chôn cất mà không có tiền mua quan tài phải mua khất nợ đợi bà con chòm xóm thương tình đi đám lấy tiền đó lên trả tiền quan tài cho ba. Tôi trở nên buồn hơn và biết rằng từ nay cuộc đời mình đã mồ côi cha. Má tôi cũng trầm lặng và dường như cũng già đi và sức khoẻ không được tốt như xưa.

 

Ra phố học đại học lại sau đám tang ba tôi , tôi bị một trận sốt xuất huyết thập tử nhất sinh. Nhờ những chén cháo tình thương buổi sáng của các ni cô chùa nào đó mà tôi không nhớ tên mà tôi cũng qua khỏi. Thời gian đó, má tôi đã gởi các em tôi lại cho dì tôi để đi lên Buôn Mê Thuột hái và mót cà phê thuê kiếm tiền nuôi các em tôi và gởi cho tôi khi cần. Đó chính là những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời tôi và hình ảnh má tôi không bao giờ phai nhoà trong ký ức.

 

                             Nhà tình thương thành phố ĐN xây cho má tôi

 

Rồi tôi cũng ra trường đi làm, doanh nghiệp và thành phố tôi đang làm việc cũng thương tình và xây cho má tôi một căn nhà tình thương thay thế cho căn nhà cũ gần mục đổ. Tôi cũng góp một phần để tạo dựng một chỗ nằm ấm cúng hơn cho má và các em tôi. Nhưng ngôi nhà cũ đầy kỷ niệm tôi vẫn giữ lại. Chỉ tiếc một điều là ngày khởi công xây nhà tình thương cho má là tôi không có ở nhà để chứng kiến giây phút đặt hòn gạch đầu tiên đầy ý nghĩa trong cuộc đời má tôi và tôi. Khi tôi đi công tác ở Paris về thì ngôi nhà đã xây xong trong nụ cười pha lẫn giọt nước mắt hạnh phúc của má và các em tôi.

      Má tôi lần đầu đi máy bay

Tuy cuộc sống có đỡ hơn nhưng thật sự bây giờ má tôi vẫn còn rất khổ, vẫn lo toan trước cuộc sống. Vẫn lo cho tôi và các con còn nhỏ dại của mình. Đầu năm ngoái, có đám cưới con ông cậu ở Buôn Mê Thuột, lần đầu tiên trong đời má tôi được đi máy bay. Tôi quyết định đưa cả gia đình đi bằng máy bay để mọi người một lần được biết cảm giác đi máy bay trong đời và biết thế giới xung quanh mình như thế nào ngoài những củ sắn và củ khoai thường nhật. Cái cảm giác thấy má tôi vui mừng, lạ lẫm dao dác nhìn xuống khung cảnh dưới đất qua cửa sổ máy bay làm tôi thấy hạnh phúc và chạnh lòng quá.

                

 Má tôi chịu quá nhiều thiệt thòi trong cuộc sống và khi xã hội đã hiện đại hơn rất nhiều nhưng đối với má tôi đó vẫn là điều quá lạ lùng, ngạc nhiên. Tôi mơ ước sẽ có dịp đưa má tôi đi một số nước trên thế giới để má tôi thấy sự vĩ đại của bàn tay con người. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Buôn Mê Thuột, tôi đón taxi đưa má tôi và gia đình về thị trấn Quảng Phú.

 

Trên đường đi từ trong xe nhìn ra tôi thấy có rất nhiều người tứ xứ đi bộ trên đường mang ba lô, bao vải . Má tôi biết và bảo họ đi tìm chỗ hái cà phê thuê và mót cà phê, tôi nói với anh tài xế taxi : "Anh có tin người phụ nữ ngồi sau xe mà anh vừa đón ở sân bay ra 3 năm về trước cũng lang thang trên đường như thế này đi tìm mót cà phê không ?". Thật bất ngờ, anh tài xế taxi không tin và trả lời tôi: " Em cứ đoà với anh hoài. Làm gì có chuyện đó". Tôi không nói gì hơn nữa và nhìn sang má tôi, tôi thấy má tôi cười nhưng khoé mắt long lanh một giọt nước....

 

Theo HLTP huyện Tiên Phước, Quảng Nam - Báo Pháp Luật TP.HCM