Chưa bao giờ biết cạn
Em là nậu hiền đan dệt giấc mơ, suối Đá, thác Ồ, Lò Thung, vũng Dội...nước chảy rêu mềm cho làn tóc gội. Vết đá thì thầm gió cũng bâng khuâng.
CHƯA BAO GIỜ BIẾT CẠN
Có một dòng sông
chưa bao giờ biết cạn.
Nước cứ chảy ngược dòng theo năm tháng
mang cả phù sa về phía lở bồi.
Em ở trên này đâu có xa xôi
mà anh cứ nhón chân kêu nậu nguồn như thế!?
Ừ phải rồi, xưa về đây đâu dễ!
Khi núi sông còn ngăn cách đôi bờ!
Em là nậu hiền đan dệt giấc mơ
suối Đá, thác Ồ, Lò Thung, vũng Dội...
nước chảy rêu mềm cho làn tóc gội.
Vết đá thì thầm gió cũng bâng khuâng.
Về thăm Lò Thung vương quốc đá dấu chân
theo cái liếc bãi ghềnh dài hơn tuần lễ.
Khi ở bên nhau đá bao giờ cũng thế
cứ chồng chất lên cho đến muôn đời.
Vũng Dội dạo này thác nước chơi vơi,
đất biết cô đơn nên trời nặng nợ!
Cứ trở mùa là nghe vời vợi
tiếng gió mưa thề thốt gửi về.
Đến thăm làng như lạc giữa trời quê
bởi cái ngọt ngào trong vườn cây trái
nhà cổ Lộc Yên nghiêng nghiêng sườn mái.
Bờ đá rêu phong mưa nắng bụi trần.
Có cái giếng làng nơi đầu ngõ trước sân
của láng giềng cho chúng mình hò hẹn:
Giếng anh đã sâu tình anh đã vẹn
em cứ nối sợi gầu dài tiếc chi mãi sợi dây!
Anh buột sợi tình về với nơi đây
như mít non gặp cá chuồn dạo ấy.
Chắc chiu từ những ngày xưa mẹ cha lên rẫy
trỉa hạt lúa mùa em dành lại cho anh.
Trời về chiều những sợi khói mong manh
lững lờ trôi sông Tiên về miền ngược
cho mắt em xanh, xanh màu của nước
đất cũng dịu dàng tha thướt dáng quê.
Sông ở nơi đâu cũng có một lối về
chảy mãi ngàn năm chưa bao giờ biết cạn,
mang cả tình em dạt dào lai láng
xuôi ngược
bến bờ
đa mang./-
Xứ Tiên, thu 2022
Mỹ An - Nguyễn Khánh