www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Nên chi chưa thể quay về

"Bắt đầu làm thơ, viết tản văn từ hồi còn học phổ thông ở trường cấp 2-3 Huỳnh Thúc Kháng, Tiên Phước nhưng có lẽ khi rời quê nhà xã Tiên An bước chân đến vùng rừng núi Đông Giang, ngọn nguồn thơ trong Nguyễn Văn Cường mới được khơi gợi hết. Những em học sinh nhem nhuốc nhưng đáng yêu và ngây thơ, những người phụ nữ gùi sắn gùi măng từ nương rẫy trở về trên đường rừng chiều, những bản làng sương giăng mây phủ… Miệt mài với những câu thơ núi rừng, năm 2009, anh Nguyễn Văn Cường được kết nạp vào Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Quảng Nam. Từ đó, vừa là nhà giáo, vừa là nhà thơ, anh ý thức hơn nhiệm vụ của mình ở một môi trường vẫn còn khá nhiều khó khăn".

Nguyễn Văn Cường còn có bút danh là Nguyễn Cường hoặc Đông Phước. Thơ của Nguyễn Văn Cường luôn có một chút gì đó trầm buồn khắc khoải. Mang âm điệu da diết, một nỗi nhớ thương khôn nguôi của một người con phải rời xa quê nhà đi xây dựng cho đời ở rừng núi bản làng xa xôi. 

 

 

Nên chi chưa thể quay về

                          Riêng với quê hương Tiên Phước

Tôi thường ra đứng hiên đời
nhìn về nơi xa lăng lắc
kìa, rưng rưng
ánh mắt mẹ tôi chờ
Tiếng nấc quê nghèo đẫm ướt câu thơ

Ngày ra đi
Cây thầu đâu sau hè trút lá
rơi rơi 
ngõ đá ngoằn ngoèo
mẹ đứng sân nhà lặng lẽ trông theo
ba gượng cười nhưng méo

Bao năm
lang bạt kỳ hồ
hai chữ công danh mãi tít trên cao
lắm lần với 
rồi hẫng hụt
Không phải thiếu niềm tin
nhưng cũng đành bỏ cuộc...
mẹ ba ơi !

Chiều nay
lại ra đứng hiên đời
nhìn về nơi xa lăng lắc
nhúm nhau thai rã rời trong đất
ước mơ trôi theo khói bếp lên trời

Tôi lại nhìn thấy ba tơi tả nón cời 
phăng phăng chạy về phía nghẹn
ruộng đồng nghẹn 
vườn keo lai nghẹn
tiếng bìm bịp nghẹn tàn canh
những con nước trườn mình liếm đỉnh đồi tranh
trườn lên nóc nhà ủ mục
chớp mắt con đường làng thành nơi cất chọp
chợ quê loang loáng mênh mông.
tiếng xé chiều theo lũ xuôi sông.

Tôi lại thấy mẹ tôi in bóng hừng đông
chăp vá mấy doi đầy cát
xới xới vụ mùa xơ xác
lật che giọt đắng đói nghèo
chốc chốc nhổm lưng dõi mắt nhìn theo
hướng con đường tôi đã đi về phía phố

Tôi lại ra đứng hiên đời
nhìn thấy tôi ngày nhỏ
lủn đủn chạy theo cơn gió trổ đòng
lận lưng quần những hoài bão ước mong
vấp bờ sậy sóng soài lơ ngơ bật khóc

Tôi xa quê bao năm lên phố học
Ra trường lang bang sợ chạm mặt quê nhà
sợ đau tiếng gà cục tác thung xa
sợ điếng đôi bờ ruộng rộc
sợ nhói lư hương trên bàn thờ tộc
nên chi chưa thể quay về
Tôi đứng hiên đời mặc gió lạnh tái tê.

                           Đông Phước