www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Ký ức hè

 "Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết. Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về. Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê. Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ…"

 (Nghỉ hè - Xuân Tâm) 

 Tuổi thơ của thế hệ 6x, 7x, sau hồi trống vang ngân của lễ bế giảng là học trò xem như được “giã từ vũ khí”. Những  cuốn vở được xếp lại, cất kỹ trong ngăn bàn. Sách bút thân yêu ngủ yên đúng ba tháng hè, trong lời ru ra rả vang ngân khắp trời của tiếng ve.

Mùa hè tuổi thơ mở ra trước lũ học trò nhà quê khoảng không gian ăm ắp niềm vui ngọt ngào và thú vị quá đỗi... Bình minh vừa hé rạng là trong xóm đã có tiếng í ới gọi nhau đưa trâu bò ra đồng. Cánh đồng sau mùa gặt thơm mùi rơm rạ. Ở đó, trẻ con vừa chăn bò, vừa chơi những trò rất hồn nhiên: “rồng rắn đi đâu”, tít te (trốn tìm), đánh trận bằng súng tre mà đạn là hạt cà gai. Rất nhiều “trận đánh” gay cấn mà chiến hào là những bờ ruộng quanh queo, những tảng đá phơi mình cùng năm tháng. Và cả những “chiến binh” bị thương, sứt đầu mẻ trán do mải mê chiến đấu mà quên mất địa hình gập ghềnh của ruộng bậc thang.

Mùa hè tuổi thơ, những buổi trưa oi nồng, bị ép phải ngủ trưa, nhưng chị em chúng tôi lại thường lén ba mẹ lên rẫy vơ củi, hái mít, bắt ve. Trên đường đi, “ghé thăm” cây dâu đất bà Tưu, thưởng thức từng chùm dâu chín đỏ, tạt ngang vườn ông Toàn hái mấy bông huệ nở muộn, băng qua mấy đám ruộng hố eo óc nữa là đến rẫy. Nghe mùi thơm sực nức tỏa ra từ bụi chuối chỗ chòm đá là biết trái mít giấu hôm trước đã chín. Và thế là… mấy chị em xúm vào “xử”. Những múi mít vàng tươm, ngọt lịm. Lũ trẻ xóm tôi cũng vậy, buổi trưa thường đi chơi khắp xóm: lấy cây sào cuộn mủ mít chấm ve ve, chơi thẻ, bắn bi, ném cù, nhảy dây, đố lá… Bao nhiêu là trò chơi thú vị, vui nhộn.

 Nhưng tất cả giờ chỉ là hoài niệm.

Trẻ thơ bây giờ dường như không có mùa hè, không được nghỉ hè. Sau lễ bế giảng là lịch học hè dày đặc. Đa số phụ huynh đều cảm thấy không yên tâm khi cho con nghỉ hè. Vì sợ con mình thua kém bạn bè, tiếp thu không kịp chương trình học. Với các viên chức làm việc giờ hành chính, để con đi học hè  là vừa có thêm kiến thức, vừa đỡ thời gian la cà quán net. Với giáo viên, nhiều người cũng bối rối, không biết nên hay không nên cho con đi học hè? Thôi thì cứ học cho… an toàn! Và như thế, các em phải học suốt năm suốt tháng, bao kỹ năng sống không được rèn luyện, bao trò chơi thú vị bị lãng quên. Thay vào những thú vui ruộng đồng là những trò chơi điện tử, là facebook, Zalo…

Làm thế nào trả lại cho tuổi thơ mùa hè với đủ đầy ý nghĩa? Làm sao cho các em tìm lại được hình ảnh “con cò trắng bay qua câu ca dao ngọt ngào”, vẻ lung linh của giọt sương trên lá,  của đóa sen hồng rực rỡ, thơm ngát mỗi sớm mai, của chùm hoa dẻ nồng nàn ven đường làng khi chiều buông xuống, của những đêm trăng quá đỗi bình yên? Tôi loay hoay với câu hỏi cho riêng mình.

NGUYỄN THỊ DIỆU HIỀN
(Giáo viên trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, Tiên Phước)