Chùm thơ Phan Nam
"Những lúc trăng treo ánh đèn dầu leo lét. Con viết thơ nhớ mẹ. Con viết thơ nhớ quê. Con viết thơ nhớ cô bé nhà bên. Núp bóng mẹ trong đôi mắt ngây thơ. Cánh thư đi, cánh thư về. Cội tre nghiêng mình ngóng đợi. Phía hoàng hôn xào xạc lá thu rơi... "
Xin giới thiệu những vần thơ đầy cảm xúc trong chùm thơ của nhà thơ trẻ Phan Nam, quê ở xã Tiên Châu huyện Tiên Phước tỉnh Quảng Nam. Phan Nam hiện là sinh viên năm cuối Khoa Ngữ văn trường Đại học sư phạm Đà Nẵng.
MƯA TRUNG DU
Tiên Phước chưng cất nỗi nhớ...
....nữa đêm thao thức
giọt nước mắt của mẹ
giọt nước mắt hạnh phúc
hòa lẫn nụ cười
hòa lẫn giây phút
một mình vượt cạn bên bến đời
ngày con nhìn thấy ánh mặt trời
mẹ khóc
ngày con theo tiếng gọi đất nước
mẹ lại khóc
ngày tin chiến thắng bay khắp mọi miền tổ quốc
mẹ vẫn khóc
quãng đường nào đo dấu chân mẹ
quãng đường nào đo tuổi trẻ con
những lúc trăng treo ánh đèn dầu leo lét
con viết thơ nhớ mẹ
con viết thơ nhớ quê
con viết thơ nhớ cô bé nhà bên
núp bóng mẹ trong đôi mắt ngây thơ
cánh thư đi, cánh thư về
cội tre nghiêng mình ngóng đợi
phía hoàng hôn xào xạc lá thu rơi...
Thả vào lòng
Những cơn mơ chưa dứt
Tháng Năm mặt trời trên đỉnh đầu
Tháng Năm bóng người lặn sông sâu
Con nước dịu dàng thanh tẩy
Thả vào hồn
Ngọn gió khuất lấp tâm hồn
Tiếng yêu thương rạn vỡ
Dòng người qua phố
Vạch kẻ đường phai dấu
Tháng Năm xanh
Những mùa hoa đến kỳ sinh nở
Bài thơ hôm qua dang dở
Chạy đua cho kịp năm tháng
Chạy đua cho kịp dĩ vãng
Ngôi nhà thanh vắng lạ kỳ
Động chạm những cuộc thiên di
Chỉ thấy làn mây trắng
CHA
Cánh đồng trôi dạt cuối chân trời
Những bóng người ở lại gánh gồng năm tháng
Những đứa con sinh từ làng
Vốc cạn một dòng sông
Chòm hoa nắng hôm nay thôi phủ kín tóc cha
Giọt mồ hôi năm nào thôi mằn mặn
Dải lụa mềm mại vắt qua thung sâu
Nụ hôn ban đầu in dấu mạch nguồn quê hương
Con đã vội xóa sạch ký ức
Loài cây vô tri vô giác khắc sâu vết thương
Những vết thương chưa đong đếm bao giờ
Bầu trời buông tay khi hoàng hôn chạm ngõ
Khung cửa bình yên giữa phố phường
Khẽ rung câu chuyện cổ tích…
Thương mái nhà khô cong
Những trưa chưa cập bến
Thương người em gái nhỏ
Say nắng giữa ban sơ
.
Lưỡi liềm kéo tháng năm
Người nào đâu hay biết
Thời tiết ngày oan nghiệt
Ai nắm sợi tơ lòng
.
Giữ cho trời xanh trong
Xót nụ cười chát mặn
Con đường làng lận đận
Muôn đời mãi quanh co
.
Mùa lúa chín khát khao
Ơi người em gái nhỏ
Ơi con thuyền mắc cạn
Gọi đêm trăng vẫy vùng...
Lồng ngực rung rinh những điều được mất
Sáng nay hàng trăm đôi mắt nhìn ai trong vắt
Chỉ xin một lần hôn nhẹ môi em
Dòng sông thôi ướt mềm
Và bến xưa góc cũ nhuộm thắm sưa vàng
Ngày thì rộng tháng thì dài
Giấc mộng thoáng qua có còn đọng lại
Mùa sưa, em
Chiếc áo chưa kịp khâu
Bàn tay vội quét đi màu hoa trinh nguyên khao khát
Bài toán chưa có lời giải
Người vội về đâu
Về đâu người ơi
Sưa vàng mấy độ
Đi qua bến đời người