Người Miền Trung
Người miền Trung nói chung và người Tiên Phước chúng ta nói riêng đều có một tính cách khá giống nhau khi xa quê mưu sinh lập nghiệp. Đó là sự chịu thương chịu khó, sống quật cường mà chan chứa tình người, vất vả nhưng luôn lạc quan yêu đời. Ra đi từ xứ sở của nắng, gió, mưa dập vùi và những cơn bão ác nghiệt hằng năm làm cho người đi xa luôn trăn trở ray rứt về mảnh đất của mình.
Bài thơ " Người Miền Trung" chính là bức ký họa sâu sắc và rõ nét nhất về người miền trung như chính ta trong đó. Đọc bài thơ ta hình dung ra một dòng người viễn xứ, lưu lạc phương xa nhớ về quê hương bản quán. Ta đọc được ở đấy một tình yêu quê hương da diết, một nỗi nhớ nhà khôn nguôi. Thật đúng là "Đau đáu lòng một quê ấy nơi xa"...
Mời quí đồng hương cùng chia sẻ bài thơ "Người Miền Trung" của Trần Hoàng Vy để cùng nhớ về quê hương Tiên Phước tuy nghèo khổ nhưng tràn đầy kỷ niệm yêu thương của chúng ta nhé.
Người Miền Trung
Trần Hoàng Vy
Người miền Trung đi đâu cũng nhớ
Quê nhà cát trắng, núi xanh xa…
Có lúc mồi ngon, ly rượu mạnh
Cũng thèm ăn một chén cơm cà.
Phiêu bạt quê Nam, rồi quê Bắc
Cái giọng trầm trầm nặng những âu lo
Vất vả trăm nghề quên mặt tắt
Đời tha phương chưa dám hẹn hò.
Người miền Trung tiếc thương từng đồng bạc
Giữa nghĩa tình chẳng chút đắn đo
Lúc đối mặt cần vung tay quá trán
Chẳng hề chi, hào phóng ra trò.
Vẫn cứ nhớ cơn mưa dầm thúi đất
Vẫn cứ thương cơn nắng gắt quê nhà
Ngày gió cát lưng trần trên ruộng sỏi
Đau đáu lòng một quê ấy nơi xa.
Lòng cứ mở toang ra trước biển
Núi dựa lưng trăm nỗi gồ ghề
Nên giọng nói không lẫn vào đâu được
Dẫu muôn phương không quên một lối về.
Người miền Trung, người miền Trung thương nhớ
Biết đắng lòng sau mỗi cuộc rượu tan
Người xa xứ nâng niu người xa xứ
Dẫu biết mình mai mốt có lang thang…