Mẹ mùa nắng quái
"Giữa thị thành con nhớ lắm mẹ ơi! Nắng quái rang khoai, ruộng vườn khốc nước". Thật vô cùng xúc động khi đọc những vần thơ về người mẹ đang lam lũ ngược xuôi bươn chải mưu sinh giữa miền nắng quái quê nhà. Tất cả cuộc đời chỉ để hy sinh cho những đứa con sinh viên đang đi học xa nhà của mình. Chúng tôi xin giới thiệu bài thơ " Mẹ mùa nắng quái" của bạn Đông Phước, một thầy giáo trẻ dạy Văn quê ở xã Tiên An, Tiên Phước để quí đồng hương cùng chia sẻ cảm xúc của mình về bài thơ này nhé.
Mẹ mùa nắng quái
Tiếng chim trời thao thiết gọi chiều lên
Thương nhớ lắm!
Mẹ ơi, mùa nắng quái
Gồng gánh lo toan sớm hôm bờ bãi
Khuân vác nhọc nhằn năm tháng bám đồng quê.
Khô rạt luống cày, xao xác bờ tre
Nải chuối buồng cau dăm ngàn chợ sớm
Mẹ tằn tiện trưa chiều khoai sắn
Dành gửi con trọ học xa nhà.
Nức nẻ chân trần bỏng rát đời cha
Chặt củi đốt than mặc đời may rủi
Bữa lũ nguồn cha không về nữa!
Tơi tả nón cời… bóng mẹ hút hoàng hôn.
Va đập đói nghèo gió rít sườn non
Góp nhặt ước ao mẹ gửi miền hửng nắng
Chúng con đi xa căn nhà thêm vắng
Lủi thủi vào ra khói quyện lưng trời
Giữa thị thành con nhớ lắm mẹ ơi!
Nắng quái rang khoai, ruộng vườn khốc nước
Chúng con tha hương phận đời xuôi ngược
Bóng mẹ một mình tát nước ruộng đồng xa.
Đông Phước, Tiên An - Tiên Phước