www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Ngày cuối cùng của người đàn bà điên trong cơn mưa tầm tã

Cô ấy ra đi đột ngột quá không lời từ biệt, không ai bên cạnh, không ai nhìn thấy phút cuối cùng của cô ấy. Cô ấy là một người đàn bà điên bị chồng ruồng bỏ, bị tai nạn mất cả hai chân, bị nhốt trong chiếc cũi cũ nát trong mưa gió bên nhà...

Cô ấy vĩnh biệt trần gian vào buổi sáng mùa đông mưa lạnh tầm tã trong một gia đình rất nghèo ở thôn 1 (Tiên Lộc, Tiên Phước, Quảng Nam). Dường như trời cũng khóc thương cho thân phận cô gái trẻ không còn đôi chân, mất trí hoàn toàn. Đắng cay quá! Thảm thiết đến vậy sao?   

 

Người đàn bà điên trong chiếc cũi đã ra đi lặng lẽ trong một cơn mưa tầm tã

Người đàn bà điên trong chiếc cũi đã ra đi lặng lẽ trong một cơn mưa tầm tã

 

 Chưa bao giờ trời buồn như hôm ấy. Mây đen xám xịt, nước trên nguồn đổ về cuồn cuộn. Lối vào nhà nơi có khung cửi nhốt cô ấy là con dốc nhỏ xíu, triền dốc mưa trơn trượt. Những người hàng xóm và chúng tôi phải đi chân đất, bám chặt 10 ngón chân trên mặt đường nghiêng, nhầy nhụa đất sét pha lẫn đất đỏ.

Bàn tay nắm chặt vào nhưng lùm cây nhỏ hoang dại, tôi nhìn vào đôi mắt mơ hồ, buồn xo, nửa say nửa tỉnh của người cha nồng nặc mùi rượu khi nói về con gái bằng cái giọng nhừa nhựa của người đã đi gần hết cuộc đời trong cơn say.   

 

Cô ấy đẹp, nhưng số phận dường như quá nghiệt ngã với người đàn bà đẹp này

Cô ấy đẹp, nhưng số phận dường như quá nghiệt ngã với người đàn bà đẹp này

 

Cuộc đời sao nghiệt ngã, não nề quá!

Thương xót cho thân phận người phụ nữ trẻ sinh ra trong 1 gia đình rất nghèo. Với tâm trí không bình thường, cô ấy làm mẹ bởi một gã đàn ông nào đó "đi ngang qua cuộc đời", nhưng lại không được cái quyền ở và chăm sóc con mình.

Ngày cô sinh con, "chồng" cô cũng đã có tổ ấm mới.

Cũng 1 đêm định mệnh năm ấy, chuyến tàu đêm đã cướp mất đôi chân đẹp của của cô gái mất trí này. Từ ấy cô ấy bị nhốt mãi trong chiếc cũi vẻn vẹn 6m2, cô sống không cảm giác, không ngày tháng, không ngôn ngữ, không quần áo, không giao tiếp. Đêm cũng như ngày chỉ biết đói là ăn là ăn. Ăn chống đói! Ăn no và vệ sinh tại chỗ. Ăn bất kì thức ăn gì! Và đôi khi ăn cả những thứ mình đã thải ra.  

 

Sự ra đi có lẽ là một cách giải thoát, nhưng còn đọng lại biết bao điều về số phận con người

Sự ra đi có lẽ là một cách giải thoát, nhưng còn đọng lại biết bao điều về số phận con người

 

  Sáng sớm ngày 18/1/2019, cô ấy ra đi đột ngột quá không lời từ biệt. Không ai bên cạnh! Không ai nhìn thấy phút cuối cùng của cô ấy.

Cô ấy đã xong một kiếp người. Nhưng, ngay đến người cha, khi nói chuyện với chúng tôi trong cơn say vật vã, đã chẳng nhớ nổi tên con gái mình...

                     Nguyễn Thị Thanh Hương - Báo Người Tiêu Dùng

* Số phận nghiệt ngã đè lên người phụ nữ đáng thương