www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Mít hông, món quê dân dã...

 Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm nhà. Nằm đung đưa trên võng, nhìn lên tán mít xanh rì tự dưng cái cảm giác yêu thương ngày bé cứ ùa về... Vườn mít ba trồng ngày trước giờ đã sai quả rất nhiều, bám đeo quanh thân cây, quanh cành nhánh. Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi đã chuyển lên vùng núi định cư. Bây chừ mọi thứ đã có nhiều thay đổi theo thời gian. Mà cũng đúng thôi, tôi hơn hai mươi tuổi rồi... Tuy nhiên, có một thứ vẫn như xưa, đó là món mít hông của má.

         Mỗi lần đi học xa về má đều làm món mít hông cho tôi ăn thật no mới thôi. Có lần má biết tôi về nên làm sẵn từ sớm, xuống xe mệt lả vì đường dài nhưng được ngốn ngấu vài miếng mít hông thơm lừng, tôi quên bẵng cái mệt. Nhìn tôi ăn ngon lành mà má ngậm ngùi. Má cứ nhìn mãi không thôi, cái điệu bộ đói ăn trông đến tội nghiệp của tôi. Mỗi lần nhớ nhà, tôi lại nhớ món mít hông với cái mùi thơm ấy, nó quyện lại trong tôi cùng hình ảnh của má cứ hiện rõ mồn một, khiến lòng tôi buồn se sắt. Có lúc nhớ má quá, tôi chạy xe một mình loanh quanh thành phố để tìm quán bán mít hông. Nhìn những múi mít vàng ươm bóng nhẵn vì dầu mà nước mắt tôi chực trào ra.

 

       

        Mít hông do má chế biến không có dừa tươi, không có đậu phụng nhưng múi nào cũng dày, thơm phức và ngon hơn rất nhiều. Cái mùi thơm của nén lẫn với tiêu, gia vị được má đảo đều thấm vào từng sớ mít và cái vị bùi bùi của hạt mít luộc chín, giã nhuyễn làm nhưn mít hông, khi ăn, tất cả tạo nên hương vị đậm đà nơi đầu lưỡi. Má nói khi chọn mít để nấu, phải chọn trái thật già, màu múi mít hườm hườm là tốt nhất. Má vừa làm vừa chỉ cho tôi cách chế biến và khi hông phải canh chừng cho mít vừa chín tới mới ngon. Tôi chăm chú theo dõi và ghi nhớ từng công đoạn chế biến mà má dặn, nhưng khi má để tôi thực hành thì “chất lượng sản phẩm” làm ra lại mất ngon. Bởi chẳng bao giờ tôi ước lượng để nêm gia vị vừa đủ cả. Còn má, lúc nào má cũng ước lượng chính xác đến độ tuyệt vời!

 

       

         Thấy tôi buồn buồn, má mắng yêu: “Con gái lớn phải để ý học nấu nướng để bữa sau còn hầu nhà chồng chứ!”. “Con ở với má suốt đời không lấy chồng đâu!”.Tôi nói. Nghe vậy, má lắc đầu cười. Nhớ có lần tôi dẫn đứa bạn học cùng lớp về quê, nó được thưởng thức món mít hông của má, cứ tấm tắc khen mãi. Nó còn khoe với mấy nhỏ bạn, làm cả bọn thèm chảy nước miếng. Đôi bàn má thô ráp vì làm lụng cực nhọc, lại thêm bệnh khớp kinh niên khiến các khớp xương đỏ ửng, đau nhức. Vậy mà mỗi lần tôi về thăm nhà má vẫn làm mít hông và gắp từng múi mít bỏ vào chén cho tôi, ánh mắt đầy ắp niềm hạnh phúc. Tôi chợt nhận ra rằng, chỉ có tình yêu thương của má mới dạt dào và bao la đến vậy. Mít hông dân dã như cuộc đời của má nhưng đượm ngọt tình thương và ngào ngạt hơi ấm.

                                                                                               Cẩm Giang - Báo Quảng Nam