www.donghuongtienphuoc.com - Đồng hương Tiên Phước - Quê hương là của chúng tôi nhưng cảm nhận là của bạn

Góc tâm tình Tiên Phước

2015-03-13 07:19
Thôi thì em không có duyên với quê mình sớm hơn. Nhưng vẫn nghe về tuổi xuân hào hùng của chị. Vẫn cô gái năm xưa hồn nhiên và dung dị. Em thấy quê mình như mắc nợ chị, chị ơi !
2015-03-12 07:19
Ngự bên hai bờ sông - những người con xứ Tiên bao đời mang cá tính đặc trưng: có khi hiền hòa êm ái, có khi ồn ào sục sôi ý chí. Những tấm lòng son sắc, những ánh nhìn sâu thẳm như dòng nước sông Tiên lượn lờ về đêm bỗng một ngày bừng sáng...
2015-02-08 14:04
Đức hi sinh, mẹ cao hơn Hòn Nhón. Đáp nghĩa sinh thành, con đếm nước Bến Ghe. Mẹ mãi bình an bên con mẹ nhé. Mưa tạnh rồi, trời sẽ sáng lên thôi …
2014-12-23 20:23
"Quay lại quê hương nghe ngẹn đắng tháng năm. Mắc nợ sông Tiên phần học hành chưa trả hết. Núi Đầu Voi sạt mấy mùa, Tiên An thấm mệt. Dỗ mãi giấc mình không ngớt tiếng mưa đêm."
2014-12-22 22:33
Có lúc em hỏi: vì sao dòng sông quê mình chảy ngược, chạy trên đường thẳng… mau về đích, mà đường đời…  
2014-12-22 22:25
"Nơi tôi có những trưa vàng trảng nắng. Chiều sông Tiên mờ tím ánh sao. Những sớm dậy mù sương rẫy sắn. Vang bốn bề tiếng hót, biết chim đâu?"
2014-12-21 12:02
Nguyễn Tam Mỹ sinh năm 1962.  Sinh quán làng Lâm Bình, thị trấn Tiên Kỳ, huyện Tiên Phước. Đã xuất bản 8 tập văn xuôi và 2 tập thơ: Than lửa và tàn tro (1992), Thời tôi sống (2012).
2014-10-10 11:57
"Lạy trời cho đến tháng Giêng. Mo cau rụng xuống, hai đứa nguyền lấy nhau". Trong những năm kháng chiến chống Pháp, người dân Tiên Phước chỉ sợ máy bay giặc oanh kích mà thôi, chớ còn việc đi rừng chặt củi, đi gặt, đi bừa, đi tát suối, tát đìa ... cho đến lũ trẻ chăn trâu ở lại buổi...
2014-09-04 07:58
Chiều nay đưa tôi về sông Tiên, về Lò Thung , về đèo Liêu , Eo Gió . Về làng xưa Lộc Yên, nghe thời gian trăm năm thì thầm , trên từng bậc đá rêu phong. Và về đây, dưới mái nhà xưa , nghe hồn Mính Viên , thơm trong gió lành ...
2014-07-06 19:26
 Trong ký ức của tôi, ba tôi là một người mà để tôi cả một đời đến bây giờ thấy hối tiếc nhất. Những ai khi mất đi người thân yêu rồi mới thấy sự trống vắng và giá trị của một đời người. Khi con người ngày càng lớn, càng trưởng thành hơn thì mới thấu hiểu hết được sự thiếu thốn mất m...
Syndicate content